Anh ấy cũng coi như khách quen của ông bà chủ nơi này, năm đó khi vừa mới tới Thượng Hải, đã thích đồ ăn của cửa hàng này, sau đó trôi qua nhiều năm vẫn luôn như vậy, cũng quen với khẩu vị nơi này.
Cũng không xem hai người An An và Từ Trình Trình là người ngoài, trực tiếp đưa tới con hẻm này, đây là những mòn ăn mà Lý Tĩnh Dược cảm thấy còn ngon hơn của các nhà hàng khách sạn lớn ngoài kia.
An An và Từ Trình Trình tất nhiên là không có ý kiến, dù sao hai người cũng là lần đầu tiên tới, đương nhiên không quen thuộc đồ ăn ở nơi này bằng Lý Tĩnh Dược. Anh nói với bà chủ: “Tôi muốn ba phần cháu đường hoa quế, ba cái bánh rán hành, nếu còn bánh bao không nhân chiên giòn thì cho tôi năm cái. Nói xong, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy hai cô gái đang nuốt nước miếng, anh ấy dở khóc dở cười, khuyên nhủ an ủi: “Đồ ăn có nhanh lắm, chờ một chút.
Chỉ là, An An nhìn thấy những người ở bàn bên, đang ăn bánh rán hành, những đầu bếp thời nay thật sự rất đỉnh, bánh rán hành được chiên giòn một lớp vàng đậm ở bên ngoài, phía trên rải một ít hành cắt nhỏ, thậm chí còn nhìn thấy khói đang bốc lên.
An An nhìn tới phát thèm, suy nghĩ đầu tiên của cô là, nếu anh Diễn có ở đây thì tốt rồi, suy nghĩ thứ hai lại là, sao cô lại nghĩ tới cái con người bá đạo kia làm gì chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây