Từ Oánh Oánh cũng không ngoại lệ, cô ta nhìn chằm chằm vào An An và Từ Trình Trình vui vẻ ăn trái cây, cố ép mình phải rời tầm mắt đi. Cô ta nhìn về phía Hà An Thuận, nở nụ cười yếu ớt với anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Anh An Thuận, anh có mang theo trái cây không?"
Hà An Thuận lắc lắc đầu, anh ta lén trốn người nhà để đi ra ngoài với Từ Oánh Oánh, thậm chí còn phải trộm tiền từ chỗ bà nội để mua vé tàu, lấy tổng cộng được năm mươi đồng, nguyên tiền mua vé tàu cho hai người bọn họ đã tốn mất một nửa.
Đừng nói là trái cây, đến đồ ăn anh ta còn không mang theo, trong túi hành lý chỉ có hai bộ quần áo để thay, còn lại không mang gì khác.
Bản thân Hà An Thuận là người đàn ông mập mạp, thích nhất là ăn, hoạt động từ nãy đến giờ, anh ta cũng đã đói. Giờ nhìn mấy người An An vui vẻ ăn uống, anh ta cũng thèm đến chảy cả nước miếng.
Nghe thấy Hà An Thuận nói không có, Từ Oánh Oánh thoáng vẻ thất vọng, cô ta quay sang nhìn về phía Lục Diễn, cố gắng nở nụ cười ngọt ngào nhất, hỏi: “ Anh Lục Diễn, anh có thể chia cho bọn em một ít cà chua bi anh mang theo không, bọn em sẵn sàng bỏ tiền ra mua!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây