Chờ đến khi dành ra được một khoảng trống lớn cỡ lòng bàn tay, ông ấy ồm ồm giọng nói: “Cậu nhóc này, tôi sẽ dùng sức kéo cậu nhé, cậu nhớ phải dùng sức thoát ra."
Cảm giác bị người xem như khi thật sự không dễ chịu chút nào, eo của Hà An Thuận còn bị mắc kẹt ở giữa lối đi, theo toa tàu lắc lư, ghế ngồi hai bên rung rung cọ vào người anh ta, làm anh ta đau muốn chết đi được!
Anh ta đau đến nhe răng toét miệng, vội vàng gật đầu, rồi dùng hết sức lực từ thời bú tý mẹ của mình, lại nhờ sự giúp đỡ của ông chú phía trước, cuối cùng cũng rút ra được. Hai người nói cám ơn ông chú, đi tìm ghế ngồi của mình, trùng hợp là ngồi ngay cùng dãy với An An và Từ Trình Trình.
Nói cách khác, từ góc nhìn của mấy người An An, các cô có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ xấu hổ của Hà An Thuận và Từ Oánh Oánh, Từ Oánh Oánh nóng bừng mặt lên giống như bị người tát thẳng vào mặt, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Sau khi buông hành lý xuống, cô ta xông tới trước mặt Từ Trình Trình, chất vấn cô ấy: “Trình Trình, tại sao các em không giúp bọn chị?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây