Nói tới đây, cô nhìn về phía Lục Diễn lẳng lặng đi theo bọn họ từ nãy đến giờ, hỏi: “Anh Diễn, anh ngồi ở toa số mấy đấy?" Lục Diễn lấy vé tàu ra nhìn: “Anh không ngồi cùng toa với bọn em, anh ngồi ở toa đặc biệt dành riêng cho quân nhân."
An An gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Lúc đoàn người nối đuôi nhau đi lên tàu, An An mới lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là ga tàu tấp nập người qua lại, cả lối đi chặt ních toàn người là người, đến chỗ đặt chân cũng không có.
Hơn nữa, trong không khí lan tỏa đủ loại mùi kỳ lạ, làm An An cảm thấy hơi buồn nôn. Thành thật mà nói, An An ở đời sau được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng ngồi loại phương tiện vận chuyển này.
Nguyên chủ An An chưa bao giờ rời khỏi nhà, nên sau khi cởi bỏ trí tò mò, An An chỉ cảm thấy ngồi tàu hỏa đúng là chịu tội!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây