Trên khuôn mặt thanh lãnh của cô giáo Tôn thoáng ửng hồng, bà ấy tức giận lườm nhìn Cố Vệ Cường: “Anh nói lung tung gì ở trước mặt bọn trẻ đấy!"
An An gật đầu nói: “Đúng vậy! Không được dạy hư trẻ con."
Cố Vệ Cường cảm thấy mình oan uổng chết đi được, bọn trẻ lớn rồi tự có thể đi chơi được, không cần ông ấy hỏi tới. Nếu sang năm đi ra ngoài chơi, Đông Đông và Khương Khương chắc chắn sẽ muốn đi theo An An. Về phần An An, con gái chưa chắc đã muốn đi với hai vợ chồng già bọn họ, dù sao người trẻ tuổi đi chơi với nhau vẫn thoải mái hơn là đi với người lớn tuổi!
Cô giáo Tôn thay đổi chủ đề, đứng dậy đi vào trong phòng, lấy ra năm mươi đồng đưa cho An An: “Mẹ cứ đưa cho con bằng này trước, nếu không đủ, mẹ sẽ lại lấy thêm." Kể từ khi cô giáo Tôn gả vào nhà bọn họ, gia đình bọn họ thực hiện chế độ gửi tiền ngân hàng, nhà chỉ giữ lại hai tháng tiền sinh hoạt, còn lại bà ấy sẽ mang đến ngân hàng gửi tiết kiệm, tránh cho gia đình chi tiêu phung phí.
Thứ hai, An An đã là thiếu nữ, còn mấy năm nữa là tới tuổi lập gia đình, bọn họ phải tiêu tiền cẩn thận, còn dành một khoản hồi môn phong phú cho An An, tránh cho tương lai An An đi tới nhà chồng, lại bị người ta xem thường vì có quá ít của hồi môn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây