"Ít nhất là bảy ngày, nhiều nhất là khoảng nửa tháng." An An nhướn nhướn mày, tò mò hỏi: “Các em cũng muốn đi à?" Nếu không, cũng sẽ không hỏi như vậy.
Hai cậu bé cùng gật đầu, Khương Khương do dự nói: “Như vậy liệu có phiền phức không?"
An An buồn cười, còn biết sợ gây phiền phức cơ à? Cô từ chối nói: “Khương Khương em là biển hiệu chữ vàng, ngoan ngoãn tới lớp học thêm hỗ trợ mẹ đi." Nói xong, cô lại quay sang nhìn về phía Đông Đông đang ngước mắt lên nhìn mình, cô nở nụ cười xấu xa nói: “Đông Đông, em cũng không thể đi được, em nghĩ là ông Lý sẽ bỏ qua kỳ nghỉ hè này, để em đi ra ngoài chơi à, chuyện đó không có khả năng đâu."
Trong kỳ nghỉ hè, ông Lý mở một phòng khám tự nguyện ở ngay cửa sân nhỏ nhà mình, khám bệnh giúp mọi người, ông ấy chỉ kê đơn thuốc chứ không bốc thuốc chứ đừng nói đến việc thu tiền. Lý do ông ấy mở phòng khám nhỏ này, là vì mọi người xung quanh đây có điều kiện không tốt, thường chủ quan với bệnh tật; thứ hai là vì Đông Đông, Đông Đông học được rất nhiều kiến thức, nhưng lại không có điều kiện thực hành, mới chỉ được học qua sách vở.
Vì vậy, ông Lý không quản vất vả dựng một cái lán nhỏ ở trước cửa, mỗi ngày chỉ khám cho hai mươi người. Mấy ngày đầu, không ai nguyện ý tin tưởng ông Lý, dù sao mạng người cũng quan trọng, ông Lý lại là người từ bên ngoài đến, ai biết y thuật của ông ấy như thế nào? Sao bọn họ dám giao tài sản tính mạng của mình cho ông ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây