Lục Diễn lo lắng nhíu mày, mắt vẫn không rời khỏi người của An An, sốt ruột nói: “Bác đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa! Mau lên đi!" Người càng lớn tuổi càng có nhiều quy tắc, vậy nên dù đã trong tình cảnh lửa đốt đến mông, ông ấy vẫn nghĩ đến chuyện này chuyện kia, không bắt được điểm chính.
Ông Lý bị chọc tức đến thổi râu trợn mắt, ông Lang đi vào sau, phát hiện ra ông Lý cũng giống như mình, bị con thỏ con chết bầm kia chọc tức, nhờ vậy trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn. Ông ấy cười trên sự đau khổ của người khác: “Ai bảo bình thường ông kiêu ngạo lắm vào, đáng đời!"
Thực tế không phải vậy, ông Lý nghiên cứu Trung y cả đời, đến khi về già, ông ấy mới ngộ ra được một đạo lý, đó là phải từ từ! Làm bất cứ việc gì cũng phải từ từ! Bằng cách sống chậm lại, cơ thể con người mới tiêu thụ ít năng lượng hơn, mới có thể sống lâu trăm tuổi.
Ông Lang là người nóng tính, không quen tác phong làm việc gì cũng từ từ của ông Lý, vậy nên hai ông cụ thường xuyên cãi nhau vì chuyện này!
Chỉ là ông Lý thua ở trong tay Lục Diễn, bị Lục Diễn kéo đến bên mép giường, ông Lý tức giận khịt mũi, nhưng động tác trên tay cũng không chậm lại, cầm cổ tay của An An bắt đầu bắt mạch. Một lúc lâu sau, ông ấy cau cau mày lại, về sau là cả khuôn mặt già nua đã đen kịt như đít nồi, nhìn khó coi muốn chết đi được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây