Có đôi khi, tính cách của Bán Hạ hơi bướng bỉnh, rõ ràng là không va vào vách tường sẽ không chịu dừng lại, An An cũng đành tùy theo cô ấy, ít nhất là có mình ở bên cạnh để ý, lỡ thấy có chuyện không ổn, cô sẽ kịp thời kéo cô gái này trở về.
Theo như giải thích ngày hôm qua, hôm nay cô vẫn nên ngủ ở nhà Bán Hạ, nhưng dù nhà của người khác có tốt hơn nữa, cũng không thể thoải mái bằng nhà mình. Vì vậy, cô tạm biệt Bán Hạ, rồi trở về nhà mình. Hảo gia hỏa, về đến nhà, cô thấy Đông Đông và Khương Khương vốn nên ở nhà của ông Lang gđều đang ngồi ở trong nhà.
An An để cặp sách xuống, kinh ngạc hỏi: “Đông Đông, Khương Khương sao các em lại ở nhà?" Giờ này đáng lẽ Đông Đông nên ở nhà ông Lý học bài mới đúng chứ? Nhìn thấy An An, khuôn mặt nhỏ hơi căng thẳng của Đông Đông mới giãn ra, cậu ấy nhìn chằm chằm vào An An, nghiêm túc nói: “ Chị ơi, em nhớ chị, cũng nhớ ba nữa." Đúng vậy, kể từ khi có ký ức, cậu nhóc chưa từng rời xa ba và chị gái.
Khương Khương lại càng không, kể từ khi chuyển tới nhà này, ngoài thời gian đi học, còn lại thời gian ở nhà cậu ấy đều dính lấy An An, giờ đột nhiên chuyển tới môi trường mới, buổi tối đi ngủ không có chị, cũng không có ba, hai cậu bé đều cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.
Vì vậy hôm nay sau khi tan học, cả hai kiên quyết trở về nhà mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây