Chỉ là trần thuật lại sự thật mà thoio, nhưng hình như nói vậy thì khiến cho b già của mình và cô giáo Tôn mất hết mặt mũi rồi, cứ như vậy tiếp tục gióng trống khuya mà nói, dường như cũng không ổn lắm, quả nhiên khi cô nhìn qua phía ba già nhà mình và cô giáo Tôn.
Cố Vệ Cường từ trước tới nay mặt dày như tường thành, cũng hiếm khi đỏ cái mặt già lên, có đôi chút ngượng ngùng, biện giải: “An An, con cứ ở nhà đi! Đông Đông là bị ông Lý mang đi học thêm, Khương Khương lưu luyến Đông Đông, tất nhiên là muốn đi theo.
Nhưng con gái nhà mình lại đột nhiên muốn đi theo Bán Hạ nhà Hoa tử chen chucsm một ổ chăn, ý đồ kia thật sự không thể rõ ràng hơn. Về phần cô giáo Tôn ở bên cạnh, mặt đã đỏ bừng, thậm chí màu đỏ kia còn lan xuống tận cổ, dù sao loại chuyện này lại bị một vãn bối lấy ra trêu chọc, đối với một người đứng đắn cả đời như cô giáo Tôn mà nói, còn không phải là mắc cỡ muốn chết, hận không thể tìm được cái khe đất mà chui vào.
Càng khỏi phải nói là có rất nhiều người như vậy đang nhìn nữa!
An An vô tội nhún vai, nghiêm trang nói: “Mọi người cũng đừng suy nghĩa quá nhiều, chỉ là rất lâu rồi con không ngủ chung với Bán Hạ, quá nhớ cô ấy, hơn nữa là! Đã sắp tới kỳ thi cuối kỳ, tất nhiên con phải bàn bạc thương lượng với Bán Hạ xem học kỳ sau cô ấy muốn đi học hay không. Nói xong, An An còn không quên vươn tay véo bên hông của Bán Hạ, rất có dáng vẻ nếu cậu mà không thuận theo, tình bạn của chúng ta cũng chấm dứt tại đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây