Cho dù trong lòng trăm chuyển ngàn xoaay, nhưng trên mặt lại chẳng hề có bất cứ biểu hiện gì, trong con ngươi của Lục Diễn chứa đựng nóng bỏng âm trầm, nháy mắt cũng chẳng thèm nháy mà nhìn chằm chằm An An, muốn biết thái độ của An An.
An An chần chờ một hồi, lúc này mới lấy từng món vừa lấy ra kia bỏ lại vào trong túi xách, mỗi một thứ An An đều cảm thấy nặng như ngàn cân, nhưng cho dù ngàn cân hay là mười ngàn cân, cô cũng phải đóng gói tấm lòng này lại, niêm phong lại, đồ không thể lấy, tấm lòng cũng không thể nhận, đối với phương diện tình cảm cũng tuyệt đối không dây dưa, chính là nguyên tắc làm người cơ bản nhất của An An.
Lục Diễn cúi đầu, nhìn An An cất mấy thứ đồ kia vào trong túi xách áo quần, đôi mắt anh hơi lóe lên, mang theo sự vui sướng không thể nói, trên mặt anh chứa ý cười dịu dàng, khàn giọng nói: “An An, em muốn, anh sẽ cho em.
Ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, Lục Diễn lại nói ra loại lời này, gương mặt nhỏ của An An lập tức đỏ ửng, màu đỏ ửng kia từ má của cô lan tràn đến khóe mắt đuôi lông mày, cô oán trách: “Nói bậy bạ gì vậy. Nói xong, cô đóng túi lại đưa cho ông Lý, trong mắt có hổ thẹn, có phức tạp cuối cùng hóa thành sự kiên định: “Ông Lý, mấy thứ này cháu không thể lấy được! Làm phiền ông trả lại cho anh Thạch Nham giúp cháu ạ! Vì sao lại đưa cho ông Lý, để ông ấy trả, đương nhiên là bởi vì ông Lý là người đem đồ đến đây mà.
Ông Lý từng nghĩ tới vô số sự vui mừng bất ngờ của các cô gái trẻ khi được nhận đồ, lại duy nhất không dự đoán được An An lại từ chối không chút do dự, cô quyết đoán, trực tiếp, không hề có bất cứ sự dây dưa nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây