Ông Lý run run râu, cố ý liếc mắt nhìn Lục hàn một cái, ông ấy cười: “Đây cũng không phải là đồ ông đem đi, mà là thằng nhóc Thanh Nham kia tích góp nửa năm tiền lương và vé, trước khi ông đi, đặt hết vào trong túi xách của ông.
Còn không phải là sau khi Phùng Hiển Toàn trở lại kinh thành, chịu trách nhiệm dạy học trong trường đại học, trong khoảng thời gian này sau khi chính sách tốt hơn, sinh viên đại học kinh thành cũng không ít, hơn nữa nhà nước còn bỏ ra một số tiền, một mình Phùng Hiển Toàn chỉ hận không thể phân thây chia làm hai người mà làm việc, mỗi ngày đều chạy qua chạy về giữa trường học và phòng nghiên cứu, thậm chí ngay cả ngủ cũng ngủ ở phòng nghiên cứu.
Về phần Phùng Thanh Nham thì thảm hại hơn, những năm tháng anh ấy bị lưu đày ở bên ngoài, mặc dù đi theo ba của mình học được không ít kinh nghiệm lâm sàng, nhưng những tri thức lý luận đó lại đã sớm quên hết sạch sẽ rồi.
Lần này đi cũng không phải bị bắt tráng đinh, mỗi ngày đều nhồi nhét những tri thức đếm không hết vào trong đầy, còn may mặc dù anh ấy đi học, nhưng có trường học trợ cấp, tích góp tiền và vé hơn nả năm, khi biết ông Lý sắp tới huyện Thái Tùng, vì có thể mua được một chiếc harmonica ở cửa hàng bách hỏa, đã phải xếp hàng cả một đêm, mới cớp được chiếc harmonica này, thời buổi này, harmonica là thứ khan hiếm như ti vi vậy, mỗi lần sau khi cửa hàng bách hóa nhập hàng, đều là cung không đủ cầu.
An An nghe nói là Phùng Thanh Nham mua, bỗng chốc cô lại cảm thấy không được tự nhiên, trước kia cô có thể sảng khoái tiếp nhận đồ của Phùng Thanh Nham, đó là vì quan hệ của hai người tốt đẹp, hơn nữa cô cũng chỉ coi Phùng Thanh Nham là anh trai mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây