Cho dù cuộc sống của cô và bà cụ khổ cực thế nào, cũng không muốn bán đi, thà nói nơi này là cửa hàng, không bằng nói đây là nơi giúp giữ đồ, hơn nữa cũng là những thứ khác vất vả làm ra.
Nghiêm lão gia nhìn cô Tôn, lại nhìn An An, cẩn thận ghi nhớ dáng vẻ nhỏ nhắn, nhàn nhạt: “Nhớ tới sớm! Đến chậm, nói không chừng tôi cũng chẳng còn ở đây, món này cũng cùng tôi đi xuống đất."
An An cũng không nghe được những lời như vậy, cũng sợ sinh ly tử biết, cô không biết ông cụ trước mắt trước kia đã xảy ra những chuyện gì, nhưng là đi vào mới thấy, thật ra thì một con mắt của Nghiêm lão gia không có tiêu cự, nói cách khác một mắt bị mù.
Một ông cụ như vậy, cũng cố thủ ở đây, lại không biết ở lại bao nhiêu năm, bỏ ra bao nhiêu tiền của, mới có thể cất giữ những thứ này.
Vẻ mặt cô Tôn căng thẳng mấy phần, cô cam kết: “Lúc ông không còn ở đây, cháu sẽ đốt giấy cho ông.", Nghiêm lão gia vài năm trước cũng là có con cái, nhưng là đứa con yểu mệnh, chỉ còn lại một mình ông, tổ tiên họ Nghiêm cũng là làm cửa hàng kinh doanh, vài năm trước cửa hàng bị đập đến không còn hình dáng, mà những thứ còn lại ở cửa hàng của bọn họ lúc đó, về sau cũng vứt hết, về sau chính sách mới tốt hơn một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây