Mà mặt trời nơi xa cũng phủ một lớp màu vàng óng ả lên mọi sự vật, bóng người của An An và Lục Diễn lại chồng lên nhau, dưới nắng chiều rực rỡ, toàn bộ hình ảnh như được phủ lên một lớp màu, cực kỳ bắt mắt.
An An có chút không hiểu, Lục diễn đột nhiên ngừng lại, cô xoay người đối mặt với Lục Diễn, cười híp mắt: “Sao lại dừng lại?"
Cô gái nhỏ đáng yêu, đứng dưới nắng chiều, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ yêu kiều, đâm đầu vào là cười như có hoa trên mặt, nhất là dưới ánh nắng vàng óng đó, cả người cô gái nhỏ ánh lên vẻ thanh khiết, nụ cười trong sáng, phảng phất như tiểu tiên nữ vô tình dừng lại ở trần thế.
Suối nguồn trong veo trong đôi mắt ấy, lúc nhìn anh, giống như có cả thế giới, trong lòng Lục Diễn như có sấm, như có sóng, đoàng đoàng đoàng, một tiếng lại càng lớn hơn, vang khắp trong lòng, một tíc tắc này, anh cảm thấy cho dù mình lên trời hay xuống đất, hay là rơi vào địa ngục đi chăng nữa, cũng sẽ không thể nào buông tay cô gái nhỏ trước mặt.
Bởi vì, anh xác định được, cô cũng chỉ có thể là của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây