Cả Cố Hoa Tử cũng giơ ngón cái với Cố Vệ Cường, "Được!", thân là người từng trải, nào không nhìn ra được ánh mắt tình ý của chàng thanh niên kia đối với An An, bọn họ coi như quen biết đã lâu, bỏ qua thân phận cha con không nói, Lục Diễn ngồi với An An, trông thật xứng đôi.
Nhưng với thân phận làm cha, thì cũng có chút buồn! Cố Hoa Tử tại chỗ vung tay lên, ôm lấy bả vai của Bán Hạ, dặn dò, "Con gái, sau này hai mươi tuổi mới được có người yêu, trước hai mươi tuổi không nói đến.", ông giống như từ trên người Cố Vệ Cường thấy được bóng dáng bản thân sau này, nếu là sau này có tiểu tử nào dám cướp con gái của ông đi, đừng nói lên bàn ăn cơm, đến cửa cũng không thể đi vào.
Hừ! Anh nói được làm được.
Bán Hạ chui ra khỏi ngực Cố Hoa Tử, dỗ Cố Hoa Tử, "Con không lấy chồng, sau này xem ba nuôi con cả đời."
Cố Hoa Tử vỗ ngực, kiêu ngạo, "Nuôi!", bây giờ anh làm hai công việc ở nhà máy dệt coi như tiền lương cũng không thấp, hơn nữa, bình thường hàng xóm muốn xem chút bệnh nhẹ cũng đều tìm anh, mọi người xem bệnh đều có đưa tiền, có tiền thì trả nhiều, không có tiền thì trả ít, Cố Hoa Tử bây giờ thu tiền vào nhiều gấp mấy lần!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây