Lúc vừa ra tới cửa, gặp phải gia đình Cố Hoa Tử, coi như đầy đủ hết, Bán Hạ lập tức vọt đến trước mặt An An, vội vàng, "An An, người phụ nữ đó không bắt nạt cậu chứ???" An An chuyển bà cụ cho cô giáo Tôn, cô giáo Tôn cười chào hỏi, làm cho Bán Hạ cũng sững sốt, sao lại quen thuộc như vậy!
An An lắc đầu, "Chúng ta bây giờ là một gia đình lớn như vậy, bà ấy sao có thể bắt nạt tớ? Nếu có, cũng không thể rời khỏi đại viện.", cũng không phải là Cố Vệ Cường, Lục Diễn, cô giáo Tôn, tùy tiện một người đi ra, cũng có thể giữ hai mẹ con Đường Lan Chi lại.
Thấy An An không bị bắt nạt, Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng cô giáo Tôn, càng cảm thấy quen mắt, cô cúi đầu dựa lên vai An An, cắn lỗ tai, tò mò, "Dì này trông quen thật! Sao lại ở nhà cậu?", nhà bọn họ trừ An An ra, ngay cả một con muỗi cũng không xuất hiện.
An An buồn cười, Bán Hạ này ánh mắt rất tốt, chỉ là quen mắt, cũng không có nhận ra, cũng nói là cô giáo Tôn cải trang thành công.
Cô trừng mắt nhìn, tự hào, "Mẹ tớ!", hai chữ mẹ Tớ, không chỉ khiến Bán Hạ kinh ngạc, ngay cả Cố Hoa Tử và Cúc Hương cũng bất ngờ không kém, hai gia đình, bọn họ và Cố Vệ Cường thân thiết như vậy, vợ người ta cũng tới cửa, An An cũng gọi mẹ, bọn họ một chút xíu tin tức cũng không có!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây