Nhưng Triệu Quân Nhạn không giống vậy, mọi khi bà không muốn để ý đến Vương Đại Anh nên mới không hé nửa lời. Bà nói: “Vệ Quốc chỉ có bản lĩnh thương vợ như thế này thôi. Kiếm không ra tiền cũng không sao, người một nhà, dù có khổ đến mấy cũng có thể chịu đựng, chị bằng lòng ở bên cạnh anh ấy.
Chỉ một câu bình thường như thế này, mà đã làm Cố Vệ Quốc thật thà chất phác đỏ hốc mắt. Ông ấy giơ bàn tay to nứt nẻ của mình lên bóp chặt tay của Triệu Quân Nhạn. Cho dù Triệu Quân Nhạn bị bóp đau, nhưng bà không nỡ trách Cố Vệ Quốc.
Cố An An chỉ khoác áo đi vệ sinh, không ngờ lại thấy được cảnh cảm động như vậy, cô cũng nhìn thấy Vương Đại Anh bị chọc tức xanh cả mặt. Cố An An không nhịn được mà bật cười, cô túm chặt áo khoác, che nơi bị lọt gió lại rồi giơ ngón cái với Triệu Quân Nhạn: “Bác cả, nếu bác không đối xử tốt với bác gái cả, cháu sẽ bảo Bình An đánh bác. Đây cũng là vì Cố An An thân với nhà bác cả, cho nên mới trêu chọc như thế này. Mấy buổi sáng lúc trước, khi Cố An An không gánh nước nổi, thì Cố Vệ Quốc vừa làm đồng trở về luôn giúp cô gánh nước.
Bị cháu gái trêu chọc, Cố Vệ Quốc đỏ mặt, ừ một tiếng như muỗi kêu rồi cầm đòn gánh đi đến giếng nước.
Cố An An cười nói: “Bác gái cả, đi về ngủ thôi, giường lò kia ấm áp thật đấy!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây