Còn An An và mọi người, sau khi Đường Lan Chi rời đi, cô Tôn và Lục Diễn đi vào trong nhà, cả nhà yên tĩnh, không ai lên tiếng, Lục Diễn lo lắng nhìn An An, anh rất tự nhiên đặt tay lên vai An An, vỗ một cái, an ủi, "Không sao!"
An An nhìn mọi người cười, nhưng là cô cũng cười không nổi, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Em biết, không sao!", Đông Đông còn nhỏ, lại là con trai, lòng tự trọng lớn, có lẽ đối với mẹ cũng không còn rõ ràng, nhưng An An thì khác, cô là con gái lớn, trước mặt lại còn so sánh với Cố Uyển Uyển.
Hơn nữa, tâm tư của con gái tương đối nhạy cảm, mọi người trong phòng cũng rất lo lắng cho An An!
Cố Vệ Cường cũng không ngoại lệ, ông không biết phải an ủi An An thế nào, gãi đầu, lấy lòng, "Con gái, con muốn ăn gì, ba làm cho con!"
An An không muốn để người khác lo lắng như vậy, cô nghiêng đầu, trầm tư, "Con muốn ăn lẩu.", đang là mùa hè, ở đây cũng không ăn lẩu, mùa hè nóng đến khó chịu, ăn càng khó chịu hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây