An An chỉ cười như không cười nhìn hai mẹ con Đường Lan Chỉ, nhìn thấy Cố Uyển Uyển chỉ có thể trốn phía sau Đường Lan Chi, cô trầm mặc, nhìn đi! Châm chọc biết bao nhiêu, cho dù Cố Uyển Uyển sống không tốt, tâm cơ thâm trầm đến nhường nào, cô ta vẫn luôn là bảo bối trong lòng Đường Lan Chi.
Đường Lan Chi ôm Cố Uyển Uyển vào trong lòng ngực dỗ dành, lại lấy một chiếc khăn mặt tinh tế từ trong túi ra lau mặt cho cô ta, lúc này mới kêu mọi người giải tán, chỉ còn lại người nhà An An.
An An không biết trong hồ lô Đường Lan Chi đựng thứ gì, chỉ là cảnh giác nhìn cô ta, trong lòng Đường Lan Chi nổi lên cay đắng, cô ta chậm rãi mở những túi to nhỏ trên đất ra, lộ ra đồ vật đựng ở bên trong, cô ta ngồi xổm xuống, chọn một bộ quần áo đưa lên, “An An, đây là áo sơ mi sợi tổng hợp loại mới nhất, mẹ cũng không biết con có thích hay là không? Cho nên mỗi màu mua một cái.
Qủa thực, trong túi chỉ áo sơ mi cũng có ba cái, An An cúi đầu đè nén chua xót trong lòng xuống, Đường Lan Chi lại giống như không nhìn thấy, cô ta tiếp tục, “Còn có hoa lụa này, nghe nói cô gái trẻ mười bảy, mười tám tuổi thích nhất là hoa lụa màu đỏ, cột một đầu tóc xinh xắn, là sẽ thành một cô gái xinh đẹp rồi, còn có son môi, hồng quyến rũ, con gái của mẹ xinh đẹp, sau khi thoa lên chắc chắn sẽ càng xinh hơn nữa.
Đường Lan Chi tinh tế lựa riêng những món đồ của An An qua một bên, tiếp theo lại là Đông Đông, cô ta vẫy tay với Đông Đông, muốn Đông Đông đi đến chỗ mình, muốn tự mình mặc quần áo mới cho cậu bé, chỉ là Đông Đông chỉ là lắc đầu, vẫn luốn chui vào trong lòng ngực An An, hiển nhiên là không muốn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây