Ai ngờ được, Khương Khương nhân lúc thầy giáo Đinh ghi chép lại chỗ số liệu sai, lấy bàn tính, nói như giành công: “Chị ơi, em dạy chị nhé." Sau đó, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của An An, Khương Khương để đôi móng vuốt nhỏ lên bàn tính. Tất cả các hạt tính như sống lại với tốc độ cực kỳ quỷ dị, nhảy múa dưới đôi móng vuốt nhỏ kia.
Một phút sau, Khương Khương lên tiếng nói: “ Chị ơi, số liệu trang này bị thiếu mất một nghìn hai!"
An An dứt khoát để quyển sổ sách kế toán của mình xuống, đưa tay chọc chọc vào đôi móng vuốt nhỏ đang để trên bàn tính, cảm nhận được xúc cảm đầy đặn. Có lẽ là khoảng thời gian này được ăn uống tốt, cậu nhóc Khương Khương này được ăn nhiều thịt hơn, tuy mặt không bụ ra, nhưng đôi tay nhỏ của cậu ấy nhìn đã đầy đặn hơn trước. An An tò mò hỏi: “Khương Khương, sao em biết dùng bàn tính vậy?" Theo trí nhớ của cô, Khương Khương chưa từng động vào bàn tính của gia đình cô bao giờ.
Khương Khương mặt đầy kiêu ngạo, giành công nói: “Em nhìn thầy giáo Đinh gảy bàn tính!" Hơn nữa, hồi trước cậu ấy thường xuyên đứng ở cửa tiệm hoành thánh nhìn vào trong, chủ tiệm thích nhất là ngồi ở trên ghế gảy bàn tính. Lúc đó, cậu ấy vẫn thường xuyên bữa no bữa đói, cảm thấy tiếng gảy bàn tính của chủ tiệm hoành thánh đặc biệt dễ nghe.
Vì vậy, những lúc không có việc gì, Khương Khương thường thích đến đến tiệm hoành thánh đó, một mặt là để ngửi mùi, mặt khác là để nghe tiếng gảy bàn tính của chủ tiệm. Quan trọng hơn là, cậu ấy đã gặp được chị ở nơi đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây