Chỉ là đến khi cơm chín, thầy giáo Đinh cũng đã tới đón bà cụ Đinh đi, mà vẫn chưa thấy ba mình trở về. Bọn họ hâm nóng đi hâm nóng lại đồ ăn liên tiếp ba lần, cũng chưa thấy bóng dáng ba mình trở về. Đến lúc này, An An cũng đã cảm nhận được có điều khác thường.
Cô căn dặn các em trai ở nhà trông nhà, còn mình đi ra ngoài tìm ba. Vừa ra khỏi cổng đại viện, cô nhìn thấy một bóng người ở ngã tư đường cách đó không xa. An An chăm chú nhìn bóng người đó, quả nhiên là bóng dáng của ba mình. Cô chạy bước nhỏ đi tới, lo lắng hỏi: “Ba ơi! Ba đi đây đấy, sao bây giờ mới trở về?"
Cố Vệ Cường đang mải suy nghĩ xem nên về nhà giải thích như thế nào với các con nhà mình! Bất thình lình thấy An An xông tới, vẻ mặt đầy sốt ruột lại quan tâm, làm Cố Vệ Cường thầm cảm thấy trong lòng ấm áp: “Không có gì, đội vận chuyển có một số việc, nên ba bận rộn cho tới tận bây giờ." Về chuyện đã bị đội vận chuyển đuổi việc, Cố Vệ Cường tuyệt nhiên không đề cập tới.
Tuy An An có hơi nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là ba mình, cô không suy nghĩ quá nhiều. Cô thuận thế ôm lấy cánh tay của ba mình, giành công nói: “Ba ơi, bữa tối nay là do Đông Đông và Khương Khương làm đấy! Hai thằng nhóc nấu ăn cũng không tồi, ba mau về nếm thử xem có hợp với khẩu vị của ba không."
Lúc này, Cố Vệ Cường đã ê ẩm cả người, buổi chiều anh ấy đi tìm Cố Hoa Tử, nhưng Cố Hoa Tử bận đến mức chỉ hận không thể phân thân thành hai người làm việc cho nhanh, hoàn toàn không có thời gian tiếp anh ấy, làm Cố Vệ Cường ôm cả một bụng tâm sự không có chỗ trút. Sau khi rời khỏi nhà máy Dệt, anh ấy lang thang trên đường một mình không có mục đích.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây