Kể từ lúc anh ta đưa ra mệnh lệnh kia, ánh mắt mọi người trong đội vận chuyển nhìn anh ta đều đã thay đổi, không còn tiếng cười đùa như trước, lại không còn ai nhìn thấy sắc trời đã tối, lo lắng không biết liệu Lỗ Bình đã ăn cơm chưa, đặc biệt đi tới nhà ăn lấy cho anh ta một phần thịt kho tàu anh ta thích ăn nhất.
Bọn họ không còn nhìn anh ta bằng ánh mắt hòa ái như lúc trước, thay vào đó là sự sợ hãi, thấp thỏm… chỉ không còn kiểu trêu ghẹo và cười đùa như trước.
Lỗ Bình không biết chuyện gì đang xảy ra?
Rõ ràng anh ta đã ngồi được vào vị trí mà mỗi một người đàn ông đều hy vọng có được, hơn nữa còn ngồi lên bằng tốc độ nhanh nhất có thể, trở thành người lãnh đạo của đội vận chuyển, nhưng mà! Anh ta không cảm thấy vui, ngược lại chỉ thấy đau.
Anh ta đứng dậy, vung tay hất sạch tài liệu dụng cụ trên bàn làm việc xuống đất, dùng chân đạp từng cước từng cước, như thể chỉ có vậy, mới giẫm đạp được vị trí mình vừa lấy ở dưới chân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây