Nói tới đây, Cố Vệ Cường không khỏi cao giọng chất vấn: “Lỗ Bình, lúc nửa đêm tỉnh mộng, lương tâm của cậu có đau không?" Mỗi một người trong đội vận chuyển đều coi Lỗ Bình là em út, mỗi một người đều hoặc ít hoặc nhiều từng hỗ trợ cậu thanh niên như ánh mặt trời này.
Nhưng hiện tại, chính chàng trai chói sáng như ánh mặt trời nhất trong mắt bọn họ lại tự tay loại bỏ ông chủ từng có công thành lập đội vận chuyển, lại đuổi sư phụ Vương từng không màng đến tính mạng của mình để bảo vệ cho anh ta ra khỏi đội vận chuyển. Thậm chí ngay cả mình, bản thân Cố Vệ Cường anh ấy vẫn luôn coi Lỗ Bình như người em út, mặc kệ là đi đâu, nếu gặp được thứ các chàng trai thích, anh ấy đều sẽ báo với Lỗ Bình, thậm chí còn chủ động nhường cơ hội đi chạy hàng ở nơi thoải mái cho anh ta.
Nhưng tất cả điều này! Tất cả những điều này! Dường như không là gì với cậu thanh niên này.
Mỗi một câu hỏi của Cố Vệ Cường, đều như nhát dao đâm thẳng vào trái tim Lỗ Bình, khiến trái tim của anh ta chảy máu đầm đìa. Anh ta thừa nhận mình rất nhát gan, cũng rất ích kỷ. Anh ta cứ nghĩ mình dùng ba mình làm vỏ bọc, vì lý do hiếu thuận nên mới phải nhượng bộ Trương Đống. Nhưng giờ đứng ở trước mặt Cố Vệ Cường, lớp bảo vệ cuối cùng đó cũng bị xé rách, khiến anh ta không có chỗ tránh né.
Theo đó, chàng thanh niên từng chói sáng như ánh mặt trời kia hung tợn đứng lên, giơ tay lau sạch máu và nước mắt trên mặt, gằn từng chữ một nói: “Anh Cố, nếu có cơ hội như vậy đặt ở trước mặt anh, anh có nắm bắt không?" Theo suy nghĩ của Lỗ Bình, sẽ không ai ngu ngốc đến mức từ bỏ cơ hội đó. Sở dĩ ông chủ có thể giữ được cái ghế lãnh đạo của mình suốt nhiều năm, đó là do ông ấy đã dành hơn hai mươi năm để gây dựng lên đội vận chuyển. Về phần sư phụ Vương, lý do ông ấy ngồi lên được chức Đại đội trưởng, là vì sư phụ Vương đi theo ông chủ từ sớm, cũng coi như là tiền bối trong đội vận chuyển.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây