Lúc Cố Vệ Cường nói thu, cả Khương Khương và Đông Đông đều nhất thời mềm nhũn cả người ra, lắc lắc cánh tay. Tiền Tiểu Cương đứng nhìn ở cạnh đó hâm mộ muốn chết đi được, trong lòng bé trai nào chẳng nuôi mộng làm anh hùng?
Bé trai nào chẳng muốn mình giỏi võ khi đánh nhau? Tiền Tiểu Cương giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của mẹ mình, chạy như điên tới trước mặt Cố Vệ Cường, hút hút nước mũi, dõng dạc nói: “Chú ơi, cháu có thể học với các chú không?"
Cố Vệ Cường còn chưa lên tiếng, thím Tiền đã lao thẳng tới, kéo Tiền Tiểu Cương đến lảo đảo, bọn họ lui về phía sau mấy bước, sau đó thím Tiền hùng hùng hổ hổ nói: “Trở về! Không biết người nhà này vừa vào đồn công an à, xui xẻo muốn chết đi được! Ai bảo con đến gần bọn họ làm gì, không sợ bị lây bệnh à." Không thấy cô ta đi ra xem náo nhiệt cũng phải đứng xem từ xa, không dám đến quá gần à? Thằng nhóc ngốc nghếch này, lại dám lao thẳng về phía người ta, đúng là ngốc hết thuốc chữa!
Nghe thấy những lời này của thím Tiền, người đứng xung quanh xem náo nhiệt đều nhất thời tránh xa xa như tránh ôn dịch. Hà Đại Lệ tìm được cơ hội trả thù, cố tình cao giọng nói: “Cũng may là sư phụ Cố không thích con gái cả nhà tôi, nếu không chúng tôi đã làm người thân với người bị ăn cơm tù rồi..." Lúc trước, đám người này muốn bám lấy gia đình An An biết bao nhiêu, thì giờ muốn tránh xa phủi sạch quan hệ với các cô bấy nhiêu.
Ở nơi này, không chỉ mình Hà Đại Lệ Có và thím Tiền có loại ý nghĩ này, mà những người khác cũng vậy, theo đó trẻ con trong đại viện bị người lớn kéo ra xa, sợ lây xui xẻo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây