Đúng vậy! Lúc này Cố Vệ Cường đã sắp tức giận đến nổ tung! Cô con gái trong veo như của anh ấy, đã bị con heo này ủi mất, sớm biết vậy! Sớm biết vậy, anh ấy đã không để An An đi ra ngoài.
Lục Diễn cứng đờ người lại, cảm giác như mình ăn trộm bị người bắt ngay tại trận. Nhưng Lục Diễn là ai cơ chứ? Dù sao tâm lý của anh cũng vững vàng hơn người bình thường rất nhiều, anh không thay đổi sắc mặt: “An..." Chữ anh đã tới bên đầu lưỡi, lại bị anh mạnh mẽ nuốt trở về: “ Chú Cố à, An An hơi say, giờ cô ấy đã ngủ mất rồi."
"Tôi tự nhìn thấy được, không cần cậu phải nói!" Lúc này, Cố Vệ Cường đã hối hận đến xanh cả ruột, giọng điệu cũng trở nên hung hăng hơn. Tuy biết Lục Diễn đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy không muốn vì vậy mà phải chấp nhận thằng nhóc thối này, con gái anh ấy mới bao lớn! Con gái nhà người ta còn nhỏ thế này đã muốn nhớ thương, quả nhiên đàn ông không có gì tốt cả. Lúc nghĩ tới những lời này, Cố Vệ Cường hoàn toàn không nghĩ đến một chuyện, bản thân mình cũng là đàn ông.
Sau khi Cố Vệ Cường nhận lấy An An từ trong vòng tay của Lục Diễn, Khương Khương lập tức bước tới hỗ trợ đỡ An An, đôi mắt trong veo chứa đầy cảnh giác nhìn Lục Diễn.
Chỉ là, anh còn chưa lên tiếng, Cố Vệ Cường đã nói chen vào: “Cậu vẫn nên gọi tôi là anh Cố đi! Dù sao tôi cũng gọi ba nuôi của cậu là chú, An An gọi ông ấy là ông. Nếu cậu gọi tôi là chú Cố, sẽ bị sai bối phận mất." Cố Vệ Cường nói những lời này cũng là có mục đích cả, dù sao An An cũng gọi ông Lang là ông, trong khi Lục Diễn gọi ông Lang là ba nuôi, hai người không phải cùng bối phận. Anh ấy hơi lo lắng, nghiêm túc nhìn Lục Diễn ní: “Dựa theo bối phận, An An phải gọi cậu là chú." Lời trong ý ngoài đều muốn nói, cậu là trâu già, đừng có ăn cỏ non nhà tôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây