An An gọi mấy tiếng cũng không thấy có người đi ra, cô nghi ngờ hỏi: “Đông Đông, em đi vào nhà gọi ba ra đi." Đông Đông lập tức để đống hạt dẻ đang bóc dở xuống, chạy tung ta tung tăng đi vào phòng của ba. Vừa đẩy cửa ra, cậu ấy nhìn thấy chú Hoa Tử đang quạt gió cho ba mình, cậu ấy tò mò hỏi: “Ba ơi! Ba đang nóng lắm à? ?" Không đúng! Bây giờ mới là tháng tư, ba còn đang mặc áo khoác cơ mà!
Cố Vệ Cường gãi đầu gãi tai cười trừ, cố che giấu: “Đúng vậy! Vừa rồi chú Hoa Tử của con chọc giận ba, làm giờ ba toát hết cả mồ hôi!"
Cố Hoa Tử: “..." Người vô tội nằm không cũng trúng đạn.
Đông Đông chạy đến trước mặt Cố Hoa Tử, nghiêm túc nói: “Chú Hoa Tử ơi, chú đừng có mà bắt nạt ba cháu, nếu không cháu và Khương Khương sẽ đánh chú đấy!" Theo suy nghĩ của cậu bé, ai dám bắt nạt ba và chị của cậu ấy, cậu ấy và Khương Khương sẽ đánh người đó, không có thương lượng, ngay cả chú Hoa Tử cũng không được.
Cố Hoa Tử cảm thấy mình thật sự bị anh em gài bẫy rồi, nhưng lại khổ mà không thể nói ra. Anh ấy chỉ có thể xua xua tay nói: “Chú không bắt nạt ba cháu! Ba cháu không bắt nạt chú đã là mừng lắm rồi." Cố Vệ Cường cũng cảm thấy những lời mình vừa nói không quá thích hợp, anh ấy áy náy nói: “Hoa Tử à, buổi tối ở lại nhà tôi ăn cơm nhé, lâu lắm rồi hai chúng ta không có dịp ngồi cùng nhau, tối cùng uống mấy ly." Anh ấy vẫn còn nhớ lần trước chạy hàng, An An tới chỗ sư phụ Trần mua hai chai rượu hoàng(*) vẫn còn để ở nhà!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây