Có lẽ lời nói nhỏ nhẹ của An An có tác dụng, hai đứa trẻ ngừng khóc, Khương Khương ánh mắt mơ hồ, giống như nước trong vậy, cậu nhỏ giọng: “Ba! Chị! Hai người nhất định phải thật tốt.", đây là gia đình cậu không dễ gì có được, so với ai càng quý trọng hơn.
Cố Vệ Cường ôm Đông Đông và Khương Khương cười lớn: “Yên tâm, ba phải thấy hai đứa cưới vợ, An An được gả đi! Sau này, ba già rồi, mấy đứa lại sinh con, lúc đó con cháu lượn quanh gối, phải thật sung sướng không."
Đây cũng chính là tâm nguyện của ba mẹ, nhìn những đứa con của mình lớn lên thành người, kết hôn sinh con, không cần bọn chúng giàu có, chỉ cầu bình an, nhưng cũng là cha mẹ chân thành chúc phúc.
An An cũng rất tốt, mặt không đỏ, không thở mạnh, Khương Khương và Đông Đông nhạy cảm, trải qua lời bông đùa của Cố Vệ Cường, mặt hai đứa trẻ đỏ bừng, ngại không chịu được, trốn vào trong lòng Cố Vệ Cường, Đông Đông nhỏ giọng: “Ba! Con không cưới vợ, ở cả đời với chị."
Đứa trẻ không biết cả đời có ý nghĩa gì, nhưng nó biết rằng cả đời là lời hứa lâu nhất mà nó có thể thực hiện, và Khương Khương cũng lặp lại: "Đúng! Con muốn sống với chị cả đời. Từ giờ trở đi , ba chúng ta sẽ cùng nhau nuôi ba. Ba là người hạnh phúc nhất trên thế giới!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây