Trương Đống mặt trắng bệch, rồi chuyển qua màu xanh, hồi lâu, nhìn chòng chọc vào Lục Diễn: “Coi như anh được!", nói xong, xua xua tay: “Người đâu, đưa đoàn trưởng Lục ra ngoài."
Lục Diễn quang minh chính đại nắm tay An An đi ra ngoài, An An quyến luyến không thôi, liên tục quay đầu nhìn, hiển nhiên không yên tâm để ba mình một mình ở chỗ này.
Ra ngoài, An An thoát khỏi tay Lục Diễn, mặt có chút nóng lên, cô giương mắt nhìn Lục Diễn: “Anh Diễn! Anh không cần như vậy!", không cần gì chứ? Lấy danh tiếng của mình, anh có biết với thân phận của anh, gọi Cố Vệ Mạnh một tiếng cha vợ, là thể hiện cái gì chứ?
Lục Diễn ánh mắt nhu hòa, mang mấy phần nhu hòa: “Vì em, anh nguyện ý!", năm chữ ngắn ngủ, lại khiến cho An An trong lòng loạn cào cào, những lời thẳng thắn như vậy, nếu như cô nghe không hiểu, cũng là một kẻ ngốc.
Cô sống hai kiếp, lần đầu tiên gặp phải lời tỏ tình thẳng thắn như vậy, trong lúc nhất thời không biết đáp trả như thế nào, chỉ là Cố An An là ai? Nếu có chút loạn, vậy thì lấy dao sắc dứt khoát chém loạn, cô nhìn về phía Lục Diễn, mang theo mấy phần nghiêm túc, nhẹ giọng: “Anh Diễn, chuyện này chờ ba em ổn rồi nói sau," đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ, là cứu ba ra, không phải nói chuyện yêu đương với Lục Diễn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây