Vương Đại Anh đuối lý, bà ta lẩm bẩm một tiếng, sau đó quay đầu đi vào nhà của mình. Xem như bà ta hiểu rõ, có mẹ chồng ở, cho dù bà ta có kiểm soát chặt chẽ đến đâu thì cũng vô ích mà thôi.
Mọi người cũng không hề nhìn Vương Đại Anh, chỉ lo dọn.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Cố Vệ Cường kêu lên: “Mẹ, con dọn ba cái ghế dựa để dùng trước, đợi mấy ngày nữa anh ba làm ghế xong, con trả lại cho mẹ.
Chu Ái Cúc lấy dây ớt khô treo trên cửa sổ xuống đặt ở trên ghế, đỏ mắt: “Dọn đi, đây là của con, trả cái gì mà trả, nếu không đủ ớt thì cứ lại đây lấy! Thằng tư thích ăn ớt cay, món gì cũng phải có ớt. Nhà có nhiều người như vậy, thằng cả vừa dọn ba cái ghế dựa, nhà của thằng tư có ba người, bà lại không phải mẹ kế ác độc, đến cả ghế dựa cũng không nỡ cho con.
Quay người lại thì thấy Vương Đại Anh đang ló đầu ra khỏi cửa phòng phía Đông, bà đuổi người: “Cút cút cút, đứng ở cửa làm thần giữ cửa à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây