Ông cụ Lang ở Bắc Kinh được người người tôn kính, nhưng đến huyện Thái Tùng, trước mặt Đông Đông, cũng chỉ là một ông lão bình thường, thích con cháu lượn quanh đầu gối, cho dù không có quan hệ máu mủ, nhưng là trong lòng ông lão cũng rất vui mừng.
Ông nhận lấy hạt óc chó, vui vẻ tung hứng, há miệng tiếp nhận, ông cười, "Tiểu tử thúi, có phải muốn hỏi thầy cháu mang gì tới cho cháu hay không?", nếu không thì đứa trẻ hoạt bát và lanh lợi này, cũng không dễ dàng ngây thơ như vậy, bên mông còn giống như có cây đinh vậy, An An ở đâu, thì cậu bé sẽ ở đó.
Đông Đông có chút ngượng ngùng gãi đầu, thành thực, "Ông nội Lang, sư phụ của cháu không đến cùng ông sao!", đứa trẻ này rõ ràng có chút thất vọng, buổi tối sau khi tan học, nghe chị nói ông nội Lang từ Bắc Kinh tới, đứa trẻ cũng cho rằng sư phụ của mình cũng từ Bắc Kinh tới, ai biết nhận được tin xấu, sư phụ không có tới, ông cụ Lang và anh Diễn tới, đứa trẻ ít nhiều cũng có thất vọng.
Ông cụ Lang vui vẻ ăn hạt óc chó, "Sư phụ của cháu! Đang khám bệnh cho nhân vật lớn, trong lúc nhất thời không đi được, chờ xong việc, nhất định sẽ tới nơi này.", cũng không phải là, bọn họ cũng đều lớn tuổi, những quyền lợi kia, chỉ là xem như mây khó, còn không bằng tới huyện Thái Tùng dưỡng lão, con cháu lượn quanh gối, mới là chuyện hạnh phúc.
Vừa nghe được sư phụ sẽ đến, Đông Đông ánh mắt sáng lên, lúc tách hạt, càng thêm tỉ mỉ, Khương Khương bên cạnh yên lặng truyền hạt óc chó cho Đông Đông tách, dù sao cũng lớn hơn Đông Đông hai tuổi, rất tỉ mỉ, hạt óc chó Đông Đông tách xong cũng cạo sạch lớp da phía trên, lúc này mới đưa cho ông lão.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây