Lúc An An cúi đầu, tự nhiên bỏ lỡ, Lục Diễn lúc quay đầu lại nhìn cô, trong mắt đều là sự yêu thích và ngại ngùng, không có chút nào che giấu, nhưng không nghĩ đứa trẻ Khương Khương này đột nhiên cảm giác gì đó, ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt đó, Khương Khương không thích ánh mắt đó, càng không thích người khác dùng ánh mắt đó nhìn chị, cậu theo bản năng đưa cánh tay ra, dựa vào bả vai An An, "Chị, em mệt."
Thấy đứa trẻ mệt nhọc, An An cũng không ngạc nhiên, cô cởi áo khoác xuống, khoác lên người Khương Khương, nhẹ giọng, "Ngủ đi, đến rồi chị gọi em!", nói xong, kéo đầu Khương Khương dựa vào bả vai mình, cô cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, còn phải hai tiếng nữa mới đến huyện Thái Tùng! Rốt cuộc vẫn là xe ô tô, không có mùi vị khó chịu kia, so với chiếc xe bọn họ đến đây thì tốt hơn nhiều lần.
Hơn nữa, trên xe này đều là người mà An An tin tưởng, cô nhắm mắt, không bao lâu hô hấp liền đều đặn, ngược lại là Khương Khương lúc đầu nói mệt mỏi, nghe được An An đã ngủ, ngẩng đầu nhỏ lên, cởi áo khoác trên người xuống, lại trùm lên người An An.
Lục Diễn coi qua gương chiếu hậu, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, mắt anh lóe lên, tốc độ xe cũng chậm lại, càng lúc càng ổn định.
Con đường này đi rất thuận lợi, lúc đến huyện Thái Tùng, cũng chỉ mới bốn giờ chiều, nhắc tới An An bọn họ đi tranh giải, về trong một ngày, cũng là rất nhanh, Đông Đông bây giờ vẫn còn ở trường học, bởi vì trước kia có nói, xong rồi thì gặp mọi người ở cổng, đi được nửa đường An An liền để xe dừng lại, đi đến trường học, cùng mọi người gặp mặt, lúc này mới về nhà mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây