Chẳng qua ánh mắt quyến rũ đó giống như là trao cho người mù, Lục Diễn nhàn nhạt lướt qua Hồ Tiểu Thư, ngược lại nhìn về phía An An, nếu là bạn tốt của An An, Lục Diễn tự nhiên sẽ nể mặt An An, nhưng nếu không phải? Thái độ đó cần phải cân nhắc lại.
An An vô tội nhún vai, cũng không bênh vực, thái độ này cũng coi như là tín hiệu của Lục Diễn, Lục Diễn nhíu mày, giọng bình thường, "Không biết!", nói xong, không cho Hồ Tiểu Thư một con đường lui, anh quay đầu nhìn về phía An An, trên mặt mang theo nụ cười, cưng chiều, "Đi thôi! Trở về sớm, nghe nói có một quán cơm mới mở, mùi vị không tệ." Những năm này, mở quán cơm cũng không dễ dàng, huống chi Lục Diễn ở Bắc Kinh, lại biết ở huyện Thái Tùng có một quán cơm mới mở, tin tức này cũng thật nhanh.
Thái độ đối xử khác biệt của anh, làm cho Hồ Tiểu Thư mặt trắng bệch, dù sao bị người ta không để lại chút mặt mũi, cô nhìn bóng lưng An An và mọi người đi xa, đột nhiên lớn tiếng, "Em là con gái của xưởng trưởng nhà máy dệt, Cố An An chỉ là một đứa không có mẹ.", trong này cũng là sự khác biệt lớn, Hồ Tiểu Thư cũng vì danh phận mình là con gái xưởng trưởng, mà cũng rất kiêu ngạo, dù sao từ trên xuống, chỉ cần mọi người biết cô là con gái xưởng trưởng nhà máy dệt, thì thái độ của mọi người với cô cũng có mấy phần nịnh nọt.
Cô không tin người đàn ông này mắt mù như vậy, bỏ qua một cô con gái của xưởng trưởng, lại đi chọn một đứa không có mẹ.
Lục Diễn vốn đi về phía trước dẫn được, nghe được giọng nói của Hồ Tiểu Thư, anh lúc này mới dừng lại, quay đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây