Có vẻ lần này cô không thể rút lui trong yên bình được. Cô quay sang hỏi Khương Khương: “Em có sợ không?"
Khương Khương lắc lắc đầu, An An thì thầm ở bên tai cậu ấy câu gì đó. Khương Khương lập tức tỏa sáng hai mắt, chờ cậu ấy lui về phía sau, An An đưa cặp sách cho Khương Khương, sau đó cô vẫy vẫy tay nói: “Muốn đánh nhau thì mau lên!"
Nghe thấy những lời này của cô, mấy người lập tức biết con nhóc này cũng không phải là dạng vừa, không hề sợ bọn họ. Người đàn ông gầy gò trông như con khỉ kia lên tiếng nói: “Con nhóc kia, thức thời thì mau lấy tiền ra đây, nếu không đừng trách các anh đây không khách khí."
An An nhíu mày nói: “Bớt nói nhảm đi." Cô dám làm như vậy, bởi vì cô biết, những người này đều là lão ưng không thấy thỏ không giương nanh múa vuốt. Rõ ràng là nếu không lấy được tiền từ cô, bọn họ sẽ không dễ dàng thả cho hai chị em cô đi. Nhưng bản thân An An là tiểu mê tiền, sao cô có thể chủ động giao tiền của mình ra cho những người này, vậy thà cô đánh nhau với những người này còn hơn. Đánh không thắng cũng không sợ, bởi vì trong siêu thị của cô có rất nhiều dùi cui điện!
Cô cũng không tin là với thân thủ của mình, kết hợp với dùi cui điện, cô lại không đánh thắng được đám lưu manh côn đồ này. Đây cũng là sự tự tin của An An đối với bản thân mình, hồi còn là Cố An An, cô luyện võ cũng không phải là để lấy le. Chưa kể sau khi tới đây, cô không hề để kỹ thuật của mình mai một đi, mà tiếp túc góp nhặt lên không ít. Còn cả dùi cui điện trong siêu thị nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây