An An lấy khăn tay ra, lau chiếc miệng nhỏ bóng nhẫy dầu mỡ cho cậu ấy: “Nếu thấy ăn ngon, thì em ăn nhiều vào!" Bên cạnh chợt vang lên một tiếng phì cườ, lại là Tưởng Kiện Minh. Cậu ta độc mồm độc miệng nói: “ Nhìn như kiểu vừa được thả ra khỏi tù vậy! Tướng ăn như ăn cướp, không khác gì đám ăn mày ở ngoài miếu thành hoàng!"
Nghe thấy những lời này của cậu ta, khuôn mặt nhỏ của Khương Khương nhất thời đỏ bừng lên, cậu ấy vừa làm cho chị mất thể diện, nếu không những người bên cạnh sẽ không chê cười cậu ấy. Khương Khương biết người vừa được thả ra khỏi tù, đám ăn mày ở ngoài miếu thành hoàng, đều không phải là từ ngữ tốt.
Nghe thấy cậu ta nói vậy, An An cũng nhất thời nổi giận, sao cái miệng của người này lại tiện đến vậy cơ chứ? Lúc ở trường học nói với cô thế nào cũng được, nhưng giờ Khương Khương đang ăn cơm, thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu ta nói những lời mang tính tổn thương này quá là bắt nạt người.
Cô tiện tay bưng chiếc ca tráng men trên bàn lên, tạt thẳng ly nước vào trên mặt Tưởng Kiện Minh, bình tĩnh nói: “Rửa sạch cái miệng của cậu đi." Nhìn phong thái và giọng điệu cô nói chuyện, thật sự nhìn không ra người một giây trước còn cầm ca tạt thẳng nước vào mặt người ta!
Tưởng Kiện Minh tới tiệm cơm quốc doanh này dùng bữa, tự nhiên không phải là đi một mình, theo đó có bốn người anh em cùng đi với cậu ta! Giờ An An không thèm kiêng kỵ gì tạt nước vào thẳng mặt cậu ta, làm Tưởng Kiện Minh cảm thấy mất hết sĩ diện và liêm sỉ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây