Các món ăn đã lần lượt được bưng lên. Cô và Khương Khương ngồi ở bàn dành cho hai người, bàn ăn không quá lớn, trong khi bốn món đưa lên đều được đựng ở đĩa lớn, lập tức lấp kín mặt bàn. Đồ ăn trong tiệm ở thời đại này không phải kiểu chỉ được cái đẹp mắt mà phân lượng ít như ở đời sau, các món ăn được chất đầy trong đĩa, cũng bày kín cả bàn!
Ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phứt, An An đưa đũa cho Khương Khương: “Mau ăn thôi!"
Khương Khương mở to hai mắt nhìn, cầm đũa gắp một miếng thịt kho bỏ vào trong bát của An An, An An cười nói: “Em mau ăn đi, chị tự gắp được!" Kỳ thực giờ cô không thích ăn thịt kho cho lắm, chủ yếu là do thịt có quá nhiều mỡ. Ngược lại, cô thích ăn cá hơn, dù sao trong cá cũng chứa nhiều đạm, ăn xong không sợ tăng cân.
Nhưng cậu nhóc Khương Khương này thì khác, cậu ấy dường như có niềm đam mê bất tận với thịt kho. Mặc kệ lúc nào, chỉ cần có thịt kho là cậu ấy có thể ăn thêm mấy bát cơm! Làm sao mà An An biết được, trong mấy năm trở về trước, mỗi lần đi ngang qua tiệm cơm, nhìn thấy người trong tiệm cơm ăn thịt kho, dù không được ăn, chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến Khương Khương thấy ngon miệng.
Mỗi lần đi ngang qua tiệm cơm, cậu ấy đều sẽ lén đứng ở ngoài cửa tiệm thêm nửa tiếng, đến lúc về ngay cả khi phải ăn bánh nhân rau dại, cậu ấy cũng có thể ăn thêm mấy chiếc. Bởi vì mỗi lần cậu ấy ngửi đủ mùi thịt kho, trở về ăn bánh rau củ dại kia, cậu ấy sẽ nếm ra được vị của thịt kho, chứ không phải là vị vừa đắng vừa chát của bánh rau dại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây