Lần này đến lượt An An kinh ngạc, cô tò mò hỏi: “Em đã từng tới thành phố Hạ Châu rồi à?" Khương Khương lắc đầu nói: “Em chưa tới đây bao giờ, nhưng vừa rồi lúc ngồi xe, em thấy xe đi qua tòa nhà cửa hàng bách hóa nha!" Khương Khương ra vẻ như là chuyện đương nhiên, bọn họ vừa đi qua tòa nhà cửa hàng bách hóa, sao cậu ấy lại không biết đường! Chị bị ngốc đi rồi à!
An An bật cười, sao cô lại quên mất tiểu thiên tài nhà mình cớ chứ. Đúng vậy, theo quan điểm của An An, trong số ba đứa trẻ nhà bọn họ, bao gồm cả chính cô trong đó, Khương Khương là người có thiên phú cao nhất, thứ hai là Đông Đông, cuối cùng là cô. Nếu không có kinh nghiệm sống ở đời sau, An An nghĩ có lẽ mình đã bị hai đứa trẻ này bỏ rơi ở phía sau.
Có hai đứa em trai quá thông minh, An An bày tỏ mình gặp phải h áp lực rất lớn, bởi vì nếu không cẩn thận, cô sẽ bị em trai nhà mình vượt qua.
Hai người đánh tiếng với thầy giáo dẫn đội, thầy giáo dẫn đội cũng hẹn các bạn học sinh là hai tiếng sau có mặt ở trước cổng trường trung học phổ thông Hạ Châu, thời gian còn lại các bạn học sinh có thể hoạt động tự do. Đương nhiên không chỉ có mình An An nảy sinh ý muốn đi dạo quanh đây, các học sinh khác cũng có suy nghĩ giống vậy, mọi người bình thường đều không có cơ hội ra khỏi huyện Thái Tùng, giờ đột nhiên tham gia kỳ thi học sinh giỏi này, có cơ hội từ huyện đi lên thành phố, nên ai cũng cực kỳ tò mò!
Xét cho cùng, trên thành phố sầm uất hơn huyện Thái Tùng rất nhiều, thậm chí An An còn cảm thấy, trên đường phố có nhiều hàng quán nhỏ hơn so với huyện Thái Tùng, rõ ràng là việc buôn bán ngoài tốt hơn ở huyện Thái Tùng bọn họ rất nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây