Cùng lúc đó, Hồ Tiểu Thư đang lo lắng đến vò đầu bứt tai, lúc làm mấy câu hỏi đầu, cô ta còn cảm thấy cuộc thi này quá đơn giản, thầy giáo Đinh cứ phóng đại độ khó của cuộc thi này lên, chứ nó nào khó như thầy ấy nói.
Nhưng làm đến nửa phần sau, lúc lật đọc trang tiếp theo, lòng bàn tay của cô ta dần đổ đầy mồ hôi, trong lòng hối hận muốn chết đi được. Hôm qua sau khi tan học, thầy giáo Đinh đã gọi cô ta lên văn phòng giáo viên, nói qua về mấy dạng đề này, nhưng lúc đó cô ta lại nghĩ thầy giáo Đinh đang chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của mình. Hơn nữa, dạng bài này nằm ngoài phạm vi học của bọn họ, làm cô ta nghĩ thầy giáo Đinh đang cố phóng đại lên, sao thi cử có thể ra bài tập có độ khó cao đến vậy. Theo đó, lúc thầy giáo Đinh giải mấy dạng đề này, cô ta lại miên man nghĩ đến những chuyện khác, không thèm lắng nghe thầy giáo Đinh giảng bài.
Giờ gặp được dạng bài này, cô ta không lo lắng sao được? Ngày hôm qua thầy giáo Đinh nói là phải làm thế nào ấy nhỉ? ? Bước này phải tính thế nào? ? Hồ Tiểu Thư càng lo lắng, đầu óc lại càng rối bời, dường như lời giảng bài của thầy giáo Đinh đang vang vọng bên tai cô ta, nhưng làm thế nào cô ta cũng không thể đúc rút được cách nào. Hồ Tiểu Thư cầm bút, cầm mãi cũng không cử động, cô ta thật sự không biết phải viết như thế nào. Cô ta cắn cắn môi, từ bỏ bài toán này. Nhưng nhảy sang bài sau, đọc tới bài tiếp theo, cô ta lại phát hiện ra bài sau còn khó hơn cả bài trước, thầy giáo Đinh từng dạy cho cô ta cách giải dạng bài này, nhưng cô ta không thể nào nhớ nổi. Cuối cùng, cô ta ủ rũ cúi thấp đầu, tiếp tục từ bỏ, cho đến khi nhảy đến bài cuối cùng.
Hồ Tiểu Thư phát hiện ra, kể từ lúc lật mặt sau tờ đề thi ra, cô ta không làm được bài nào cả. Hồ Tiểu Thư giương mắt nhìn về phía An An, phát hiện ra cô đang viết thoăn thoắt. Hơn nữa, trên tờ giấy nháp giám thị phát lúc đầu giờ đã viết kín cả mặt, trên đò ghi chằng chịt các phương trình, con số...
Lúc này, những lời An An nói trước khi giờ thi bắt đầu giống như tiếng nói của ma quỷ vang vọng bên tai cô ta hết lần này đến lần khác. Lão nhị vạn năm… cậu khẳng định vậy hả? Sắc mặt của Hồ Tiểu Thư thay đổi khó lường, còn lâu cô ta mới làm lão nhị vạn năm, cùng lắm thì cùng kéo nhau xuống nước. Cô ta xé ra một góc tờ giấy nháp, viết câu trả lời của ba bài đơn giản nhất vào trên giấy, vo tròn thành cục, ném xuống dưới chân An An, gây ra tiếng động rất nhẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây