Tưởng Kiện Minh suốt ngày tiếp xúc với các nữ sinh, sao không nghe ra ý cong cong lượn lượn trong này. Cậu ta cởi cúc áo trên cổ áo sơ mi ra, thích thú nhìn An An, nhìn một lúc lâu cũng không thấy An An có vẻ gì là bối rối, theo đó cậu ta càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Ở trong trường bọn họ, nếu ai bị bạn học biết mình xuất thân từ nong thôn chân đất, đều sẽ rất xấu hổ, vì vậy ai cũng che giấu thân phận người nhà quê của mình. Sao đến lượt Cố An An, cô lại có vẻ dầu muối không vào.
Tuy ngoài mặt An An không tỏ thái độ gì, nhưng nói thế nào trong lòng cũng thấy không thoải mái. Cô không phải khó chịu chuyện Hồ Tiểu Thư nói mình xuất thân từ nông thôn, mà là chuyện Hồ Tiểu Thư nói cho người khác biết mình là người huyện thành nào, mình rõ ràng đã không muốn nói ra, cố tình lại có người thích lo chuyện bao đồng nói ra.
An An quay sang nhìn về phía Hồ Tiểu Thư: “Gạo cậu đang ăn là do người nhà quê trồng đấy, cậu có tư cách gì xem thường người nhà quê. Nếu cậu thật sự có bản lĩnh vẽ ra ranh giới rõ ràng cho nông thôn và trong thành, vậy cậu đừng ăn ngũ cốc lương thực nữa, dù sao ngũ cốc cũng là do người nông thôn làm ra, cậu ăn sẽ không hay lắm đâu! Làm tổn hại đến hình tượng người trong thành của cậu!"
Câu nói này lập tức làm Hồ Tiểu Thư tái xanh mặt lại, An An cảm thấy người này đáng ghét y như Vương Đại Anh vậy, phải bị đòn đau mới nhớ lâu được. Cô tiếp tục nói: “Hồ Tiểu Thư, cậu bớt xen vào việc của người khác đi, có thời gian buôn mấy chuyện này, vậy thà cậu nỗ lực mài gươm trước trận đi, tránh cho mãi mãi làm lão nhị vạn năm."
Được rồi! Câu lão nhị vạn năm này đã hoàn toàn chọc tức Hồ Tiểu Thư, cô ta đứng bật dậy, muốn tìm An An tính sổ, không ngờ giáo viên đột nhiên đi vào, rõ ràng là giờ thi sắp bắt đầu, Hồ Tiểu Thư đành phải nuốt cơn giận trở về trong. An An cũng không thèm quan tâm, lườm Tưởng Kiện Minh xem náo nhiệt không chê nhiều: “Đều do cậu chọc đấy."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây