An An mỉm cười vuốt lại cổ áo giúp Khương Khương, ngoắc tay với cậu ấy nói: “Chị cũng chúc Khương Khương may mắn, hai chị em chúng ta cùng cố gắng dành được giải nhất nhé." Nghe thấy vậy, Khương Khương gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: “Chỉ cần giải nhất!" Cậu bé này có lòng háo thắng khá mạnh. Hơn nữa, theo suy nghĩ của Khương Khương, vừa nãy mình ngồi trên xe bị say xe, mãi mới chịu đựng được đến thành phố Hạ Châu, nếu không dành được giải nhật, thì thật có lỗi với đống kẹo bạc hà cậu ấy đã ăn trên đường.
Ở một khía cạnh nào đó, Khương Khương vô thức tin tưởng An An một cách tuyệt đối. Thậm chí, cậu ấy coi chanh mà An An cho mình ăn là kẹo bạc hà, tuy bản thân cậu ấy cứ cảm thấy là lạ, sao kẹo bạc hà lại có vị chua!
Một học sinh trung học phổ thông thành phố Hạ Châu đứng ở cạnh đó, lúc nghe thấy hai học sinh ngoại lai này nói ra những lời ngông cuồng, đối phương khẽ cười nói: “Không biết trời cao đất rộng. "
An An làm như không nghe thấy gì cả, tiếp tục nói: “Đi đi! Chị chờ em dành được giải nhất." Nói xong, cô xoay người rời đi.
Nam sinh kia hét lên: “ Này, cậu không nghe thấy tớ đang nói chuyện với cậu à! ? ? ? "
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây