Cô ta là người khởi xướng ra, nhưng Cố An An phân phát hết, phớt lờ một mình cô ta, khiến mọi người ăn kẹo xong cũng cảm thấy xấu hổ. Trong số đó có một nữ sinh lớp mười một là hàng xóm của Hồ Tiểu Thư, đứng ra bênh vực cô ta: “Ban học Cố An An à, mọi người đều là bạn học với nhau, em giúp Hồ Tiểu Thư đi!"
An An mở mắt ra, nhìn về phía nữ sinh vừa lên tiếng kia, cô làm trò ở trước mặt mọi người, đứng dậy móc móc túi, lộn mặt túi ra ngoài: “Hết rồi! Em chỉ có tổng cộng bảy chiếc kẹo bạc hà thôi, phân phát cho mọi người năm chiếc, còn lại hai chiếc cho em và em trai em, là phân phát hết rồi. Nếu chị thấy thương Hồ Tiểu Thư, chị có thể nhường chiếc kẹo bạc hà của mình cho Hồ Tiểu Thư." Từ trước đến giờ An An luôn rất ghét loại người thích lo chuyện bao đồng như thế này, chưa kể đối tượng bọn họ đang nói đến là Hồ Tiểu Thư, hai người bọn họ vốn đã không hợp nhau, bảo cô đi giúp Hồ Tiểu Thư? Cô có bệnh đâu cơ chứ.
Ngay khi An An dứt lời, nữ sinh vừa đứng lên nói giúp Hồ Tiểu Thư lập tức lộ vẻ lúng túng: “Xin lỗi, chị cứ tưởng là em vẫn còn!" Về phần nhường kẹo bạc hà của mình cho Hồ Tiểu Thư, cô ta đã ngậm kẹo ở trong miệng rồi, sao có thể chia cho Hồ Tiểu Thư.
Nghe thấy vậy, An An cũng chỉ nhếch mép nở nụ cười mỉa mai chứ không nói gì. Đang chuẩn bị che khăn tay lại ngủ tiếp, cô lại bị Khương Khương kéo kéo. Bất thình lình nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước kia, mọi phiền não vừa giăng kín trong lòng An An nhất thời tan biến sạch sẽ. Cô xoa xoa đầu Khương Khươn, nói: “Em ngủ một lúc, tỉnh lại là đến nơi." Khương Khương gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, chị đừng khó chịu!" Cậu ấy cảm thấy mình thật sự quá vô dụng, không giúp được gì cho chị.
An An bật cười: “Chị không có gì không vui cả, chỉ là tiếng muỗi vo ve làm phiền người thôi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây