An An dám khẳng định, mình chưa từng đạp xe nhanh như thế này bao giờ, phải nói là đạp nhanh như điện xẹt. Cô vất vả chuẩn bị đồ, lại dậy sớm đi đưa đồ, nếu đến muộn không đưa được đồ, vậy chẳng phải mọi việc cô làm đều là công dã tràng?
Đội xe của Cố Vệ Cường đã sớm khuân xong hàng hóa lên xe, người cũng ngồi vào trong xe. Những người chuyên lái xe chở hàng qua đêm như bọn họ, đều có thể phải thức suốt đêm không ngủ, một người ngồi ở ghế lái lái xe. Khoang xe phía sau có thêm mấy người nữa, giống như bọn họ loại này một đêm chở hàng đích người, cơ bản đều là một túc không ngủ, giữ lại một người ngồi ở ở lái xe phía trước.
Phía sau bên trong buồng xe, cũng không nhét bốn người sao? Mọi người đều dựa vào thành xe tranh thủ chợp mắt một lúc, chứ sắp phải lên đường, đến lúc xe đi qua đoạn đường gập gềnh, có muốn ngủ cũng khó.
Trong đội xe có một vài người từng gặp qua An An, tuy không thể nói ra nổi tên, nhưng cũng coi như là quen mặt. An An tìm từng chiếc xe một, hỏi: “Chú có biết Cố Vệ Cường ở xe nào không?" Cô đi hỏi liên tiếp ba chiếc xe, mới hỏi được xe của ba già nhà mình.
Cũng đúng thôi, xe tải ở đây nhiều đến mức xếp thành hai hàng đỗ kín trong sân, mấy chiếc xe còn giống nhau như đúc, An An thật sự không thể phân biệt được chiếc nào với chiếc nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây