Đúng lúc này, cửa phòng kẽo kẹt vang lên, An An quay sang nhìn, thấy hai cái đầu củ cải tròn vo đang nhìn mình, cô sửng sốt hỏi: “Đông Đông, Khương Khương, sao các em dậy sớm vậy?"
Đông Đông và Khương Khương cùng rưng rưng nước mắt nhìn cô: “Chị ơi! Có phải chị không cần bọn em nữa không?
An An nhất thời để túi đồ trong tay xuống đất, xoay người trở lại, lấy khăn tay từ trong túi ra, lau nước mắt cho hai đứa trẻ: “Sao vậy? Chị chỉ đi đưa đồ cho ba thôi mà."
Đông Đông ngừng khóc, đảo đảo mắt nói: “Chị ơi, chị dẫn bọn em đi cùng có được không?" Khương Khương cũng chăm chú nhìn An An, như thể chỉ cần An An nói không, cậu ấy sẽ khóc cho cô coi. Cô vỗ vào trên bả vai của hai đứa trẻ: “Còn không mau mặc quần áo vào! Mau lên! Nếu không sẽ không kịp đâu, ba sẽ đi mất đấy."
Thấy An An bằng lòng dẫn hai người bọn họ đi cùng, Đông Đông và Khương Khương cùng đưa mắt nhìn nhau nhìn nhau, rồi cả hai cùng lấy tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo. An An cho hết đồ ăn vào giỏ xe phía trước, Đông Đông và Khương Khương ngồi chen chúc ở yên sau xe như trò chơi xếp La Hán(*), giữ chặt lấy yên trước xe đạp, chỉ sợ An An sẽ bỏ rơi hai người họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây