Mãi mới chờ được tới khi tiểu Bảo trưởng thành cưới vợ sinh con, lại đúng thời kỳ cách mạng vĩ đại, cuộc cách mạng đó đã cướp đi tiểu Bảo, con dâu và thậm chí là đứa cháu gái duy nhất của bà ấy.
Nếu người yếu đuối về mặt tinh thần, lại phải tự tay tiễn đưa người thân của mình, có lẽ bọn họ đã sớm sụp đổ. Nhưng bà Đinh tuy đã lú lẫn, nhưng bà ấy vẫn giữ được sự nhân hậu và lạc quan từ tận trong xương.
An An không biết bà Đinh đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt già nua hiền từ lúc nào cũng nở nụ cười lạc quan của bà ấy, An An lại cảm thấy dường như không gì có thể đánh gục được bà cụ đã ngoài bảy mươi này.
Cô tựa vào trong lòng bà Đinh, nhỏ giọng nói: “Bà Đinh ơi! An An rất thích bà." Cô tự nói tên mình là An An. Sau khoảng thời gian tiếp xúc, cô đột nhiên nhận ra tình cảm mình dành cho bà Đinh còn thân thiết, mạnh mẽ hơn với Chu Ái Cúc. Tuy cô không có quan hệ huyết thống với bà Đinh, nhưng lúc tiếp xúc với bà Đinh, cô luôn cảm thấy tự tại, là cảm giác thả lỏng và tin tưởng từ tận trong xương.
Bà Đinh nghe xong, cũng chỉ cười mà không sửa lại cách nói của An An. Bà ấy hơi hơi áp đầu nhỏ của An An vào trong lòng mình, tay từ từ vuốt ve huyệt Thái dương của An An đích, dùng sức từ nông đến sâu, làm An An thoải mái đến suýt nữa ngủ thiếp đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây