Hai người ngồi học ở trong phòng một lúc, đồ ăn cũng được làm xong.
Bữa ăn này… Cúc Hương coi như lấy hết đồ ăn ngon trong nhà mình ra, nói thế nào bọn họ cũng không phải là người ngoài, cả gia đình Cố Vệ Cường có mối quan hệ thân thiết với nhà bọn họ, còn hỗ trợ giúp đỡ nhà bọn họ bao lâu nay, công việc của Hoa Tử cũng là nhờ Cường Tử chạy quan hệ xin cho.
Đây đều là ân huệ lớn! Tuy ngoài miệng Cúc Hương không nói gì, nhưng cô ấy vẫn luôn ghi tạc ở trong lòng, bởi vì dù có là anh em ruột, cũng chưa chắc đã giúp nhau được thế này.
An An ăn no đến tròn xoe bụng, ngồi mất một lúc không thể nhúc nhích nổi. Cô đã một thời gian không được ăn món ăn do thím Cúc Hương nấu, hôm nay không kiềm chế được nên mới ăn hơi nhiều. Ngược lại là trong bữa cơm này, Bán Hạ vẫn ăn khẩu phần ăn riêng của mình, cải thảo luộc ăn với màn thầu. Tuy cô ấy rất thèm mấy món ăn trên bàn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Không thể không nói, bằng vào sức nhẫn nại này của Bán Hạ, An An phải nhìn Bán Hạ bằng cặp mắt khác xưa. Lúc trước, Bán Hạ là người tham ăn nhất trong số bọn họ, hôm nay trên bàn bày đầy ăn ngon, cô ấy cũng chỉ ăn cải thảo luộc của mình. An An đặt tay lên ngực tự hỏi, có lẽ đến lượt mình, cô chưa chắc đã chịu đựng được như cô ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây