Nhưng An An không cho phép cô ta làm như vậy, càng không cho phép ba và em trai cô quan tâm trở thành hòn đá lót đường dưới chân Cố Uyển Uyển. Bữa cơm này trôi qua có hơi hơi nặng nề, sau khi ăn xong, An An cũng chẳng có tâm trí đâu đi hỗ trợ thu dọn bát đúa. Cô để bát đũa bẩn nguyên đấy, trở về phòng ngủ, gắng gượng nằm ở trên giường, cảm thấy uể oải cả người. Cô đột nhiên rất nhớ mấy người anh Thanh Nham, ông Lang, chú Phùng. Nếu bọn họ ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ kiên định đứng về phía mình.
Cũng không phải nói Cố Vệ Cường không tốt được, dù sao đi nữa, Cố Uyển Uyển vẫn là con gái của Cố Vệ Cường, cùng là huyết mạch của anh ấy. Chỉ cần nhìn Cố Vệ Cường đối xử tốt với An An như thế nào là biết, anh ấy là người ba rất yêu thương con. Tuy hiện tại anh ấy đồng ý là không quan tâm đến bọn họ nữa, nhưng nếu tương lai phải đối mặt, cô sợ ba mình sẽ mềm lòng.
Ở một phương diện nào đó, có thể nói là An An hơi ích kỷ, cô sẵn sàng tiếp nhận một người không có quan hệ huyết thống với mình như Khương Khương, chỉ vì cô có thể cảm nhận được tấm lòng lương thiện của Khương Khương, mà Cố Uyển Uyển là người đen từ trong ra ngoài, ngay cả khi bọn họ có quan hệ huyết thống, cô cũng chỉ muốn cách Cố Uyển Uyển càng xa càng tốt, lần nào nhìn thấy cô ta cũng chỉ thấy khó chịu.
Tuy Cố Vệ Cường biết con gái cả nhà mình có quan hệ không tốt với con gái nhỏ, nhưng anh ấy không biết An An đã ghét con gái nhỏ đến mức này. trong lòng đã chán ghét nhỏ con gái đến nước này. Bữa cơm đang ngon miệng, nhưng có lẽ là nhắc tới người mẹ và người em gái tiện nghi kia, làm bầu không khí trên bàn cơm cũng nhất thời trầm lắng lại. Ngay cả Khương Khương cũng lẳng lặng cầm đũa chọc chọc bát cơm.
Chờ lúc thu dọn bát đũa, cậu ấy lặng lẽ đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi Đông Đông: “Bọn họ xấu lắm à? ? ?" Đông Đông đương nhiên hiểu bọn họ mà Khương Khương vừa nhắc tới là ai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây