An An thật sự bị người phụ nữ dốt nát này chọc tức, cô đẩy Khương Khương về phía sau Cố Vệ Cường: “Ba ơi! Ba trông chừng giúp con, đừng để Khương Khương bị người ta bắt nạt, toi đi rồi quay trở lại ngay!" Nói xong, cô đi lên nhà, đi vào trong bếp lấy ra một chiếc rổ. Cô lật tay trái, trong rổ lập tức xuất hiện gần trăm quả trứng gà, chất đầy lên tới miệng rổ.
An An cũng không ngại nặng, bê xuống dưới sân rồi đặt ở ngay trước mặt Hà Đại Lệ, liếc nhìn bà ta, châm chọc nói: “Có ba quả trứng hỏng ấy mà nghĩ là nhiều? ? ? Cháu nghĩ chắc cả đời nhà thím cũng chưa từng thấy nhiều trứng gà như thế này đi." Nếu An An không bê rổ đầy trứng kia ra, có lẽ mọi người đều sẽ nghĩ cô đang nói phét, nhưng cô bê cả một rổ trứng ra thế này, ba quả trứng kia có là gì.
Hà Đại Lệ nhìn một rổ đầy trứng gà, mắt trừng lớn đến mức con ngươi lòi cả ra ngoài, trứng gà trở nên mất giá như vậy từ khi nào, nên nhà đó mới có nhiều trứng gà? Sợ là cả năm nhà bọn họ cũng không có nhiều trứng gà đến vậy.
Hoàng Trân Trân vào nhà rất lâu cũng không thể gọi được Tiểu Linh Đang ra, An An hơi mất kiên nhẫn, cô quay sang nhìn về phía Khương Khương, vẫy vẫy tay gọi: “Khương Khương tới đây!"
Trước mắt Khương Khương sáng lên, cậu ấy lập tức thoát ra khỏi vòng tay của Cố Vệ Cường, chạy tới trước mặt An An, An An xoa xoa đầu Khương Khương, cúi đầu thì thầm ở bên tai cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Em có muốn trút giận không?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây