Bình thường đi ra ngoài chạy hàng, Cố Vệ Cường đều ăn uống rất kham khổ, chỉ có màn thầu với dưa muối ăn kèm để tiết kiệm tiền, nhưng anh ấy thật sự rất chịu chi tiền cho An An và Đông Đông.
Nghe được những lời này của ba mình, An An lẳng lặng dời bước chân, kiễng chân lên, đặt đầu nhỏ ở trên bả vai ba già nhà mình: “Cám ơn ba!" Cô thật sự rất biết ơn Cố Vệ Cường, ở thời đại này, anh ấy đã cho cô tình yêu thương của ba, cho cô hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất.
Con gái kích động thể hiện tình cảm, lại khiến Cố Vệ Cường căng thẳng đến mức lóng ngóng không biết nên để tay ở đâu. Cũng may cậu nhóc Đông Đông cơ trí, đi qua đứng ở bên trái Cố Vệ Cường, ôm lấy cánh tay của anh ấy, làm nũng nói: “Cám ơn ba!"
Theo đó, Khương Khương cũng không cam yếu thế, cậu ấy đứng ở trước mặt Cố Vệ Cường, tựa đầu vào trong lòng anh ấy, dõng dạc gọi: “Ba!" Khương Khương thật sự tìm thấy bóng dáng của ba ở trên người Cố Vệ Cường, bả vai vững chãi, lồng ngực ấm áp, đứng chắn ở trước mặt cậu ấy hết lần này đến lần khác, che gió che mưa cho cậu ấy. Khương Khương thầm nghĩ, nếu ba cậu ấy vẫn còn trên đời này, chắc chắn ba cũng sẽ làm như vậy. Vì vậy, mỗi lần Khương Khương gọi Cố Vệ Cường là ba, đều là tiếng nói xuất phát từ tận đáy lòng cậu ấy.
Lúc này, Cố Vệ Cường thật sự rất vui! Người đàn ông khôi ngô vao một mét tám đứng ở đó, người cứng đờ lại không dám cử động, một lúc lâu sau anh ấy mới giang hai tay ra, ôm lấy ba đứa con, khàn khàn giọng nói: “Các con, đều là những đứa trẻ ngoan!" Cố Vệ Cường chưa từng có cảm giác thỏa mãn như bây giờ, được nghe tiếng các con gọi ba, dù lúc này có bảo anh ấy đi chết, anh ấy cũng không có gì tiếc nuối cả.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây