Sau khi giải quyết xong chuyện nhà cửa, cả gia đình An An và Cố Hoa Tử cũng không vội trở về nhà luôn, mà đi sang nhà Khương Khương xem nhà cửa thế nào. Căn nhà để lại cho Khương Khương cũng đủ lớn, diện tích khoảng bốn mươi mét vuông, đủ cho cả gia đình ba người Cố Hoa Tử sinh sống. Hai ông bà cụ ở nhà đã lớn tuổi, không nỡ rời khỏi nhà cũ.
Chưa kể, bọn họ ở thôn Cố gia cũng có thể lên núi, mặc kệ là hái được dược liệu hay là bắt được con mồi, đều có thể bồi bổ cho bọn trẻ. Xét cho cùng, ở trong mắt người lớn trong nhà, mặc kệ con cháu sống ở bên ngoài có tốt hay không, bọn họ đều thương con cháu chịu khổ, chỉ hận không thể gói gém gửi hết đồ trong nhà lên cho con cháu.
Cố Hoa Tử đi vào nhà, dùng chân đo đạc kích thước của căn nhà, chỉ tay vào cửa sổ nói: “Tôi sẽ lắp một chiếc rèm cửa ở đây, kê một chiếc bàn học ở cạnh giường cho Bán Hạ, như vậy con bé chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Cũng để thêm một chiếc đèn bàn ở trên bàn nữa, buổi tối lúc con bé làm bài tập, có thể dùng đèn bàn, tránh cho buổi tối thiếu ánh sáng lại hại mắt!"
An An nhìn về phía chú Hoa Tử, cô cảm thấy lúc chú Hoa Tử nói những điều này, trong mắt anh ấy như tản ra ánh sáng nhu hòa, khí chất quanh người cũng trở nên dịu dàng lạ thường. Anh ấy coi căn nhà mình thuê chỉ rộng cỡ lòng bàn tay này là nhà của mình, lúc bày trí cho căn nhà, cũng luôn đặt Bán Hạ lên hàng đầu.
An An thầm cảm động trong lòng, cũng hơi ê ẩm. Cô quay sang nhìn về phía ba già nhà mình, nhoẻn miệng cười hỏi: “Ba ơi! Lúc chuyển tới nhà mới, có phải ba cũng kích động như chú Hoa Tử không!" Lại chẳng, lần đầu tiên bước vào căn nhà mới của mình, Cố Vệ Cường còn kích động hơn cả Cố Hoa Tử, anh ấy vừa liếc mắt đã chú ý đến căn phòng ngủ nhiều nắng kia, đặc biệt bày trí lại căn phòng đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây