Bà cười to, bóc trần khuyết điểm của cháu trai: “Mấy đứa đưa nó đi chơi nhiều hơn, đứa nhỏ Tuấn Bách này suốt ngày cũng chỉ biết cắm đầu đi học, sau này các cháu cứ đưa nó đi vòng vòng, để cho nó biết ngoài học tập ra, té ngã nhiều một chút cũng là tốt!" Nói xong, nhìn cháu trai nhà mình, ý vị thâm trường: “Đi chơi với các bạn nhiều hơn, tương lai của cháu sẽ không hối hận!", còn chuyện học tập, trong mắt thím Đinh, nhằm nhò gì, biết chữ là được, có thể lên đại học thì thật tốt, nếu không học được đại học thì đi bộ đội. Nếu để cho Đinh Trung Sơn, nguyên thư ký huyện ủy biết những lời vợ mình nói, thật là bị tức chết.
Nguyên thư ký Huyện ủy cũng dựa vào cây bút kiếm cơm, cả đời là người có học, sau này cưới vợ là một võ tướng, chỉ là cuộc sống này bất đồng một chút mới có mùi vị, đối với cháu trai nhà mình thích học tập như vậy, Đinh Trung Sơn đừng nói tới, có biết bao nhiêu tự hào.
Nhìn những đứa trẻ nhà khác đang chơi bùn, cháu trai nhà mình lại đọc sách cho xong, chẳng qua là đứa nhỏ này, lão luyện đi từng bước, mới không có nhảy cấp.
An An cảm thấy, bà thím này là kẻ gian có ý tứ, phụ huynh nhà khác cũng hận không thể biến con cháu nhà mình thành người tài giỏi, bà lại muốn cháu trai mình lại ra ngoài đi chơi.
Sau khi chào tạm biệt thím Đinh, cô mới phản ứng được, mình quên hỏi bọn họ một chút, nếu là Đinh Tuấn Bách không muốn đi chơi, thì Đông Đông và Khương Khương cũng có thể đến cửa tìm đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây