Hoàng Diễm Cầm nghe xong lời này, nước mắt rơi xuống, cô tê liệt ngồi dưới đất, khóc: “Ba! Ba đây là muốn giết chết con sao!" Khoảng thời gian ngắn như vậy, cô có thể kết hôn với ai.
An An nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng không ăn cơm, mọi người đều đứng ở ngoài, nhìn tới nơi này, cô trong lòng cũng lạnh đi! Đây là đáng làm ba sao! Rõ ràng là như kẻ thù! Con gái nhà mình bị con rể đánh, không muốn đi báo thù, chứ cũng đừng góp phần chung, cho dù là con gái ly hôn, cũng phải lập tức gả ra ngoài, An An cảm thấy nếu cô có người ba như vậy, nếu không được cầm dao chết đi cho rồi.
Hà Đại Lệ lần này lại kiên quyết, không để ý đến, kéo Hoàng Diễm Cầm vào nhà, nói: “Lão đầu tử, nếu như ông dám đuổi Diễm Cầm ra khỏi nhà, tôi và Trân Trân cũng sẽ rời khỏi đây, sau này ông cứ sống một mình, sau này chết cũng không ai đập gạch ngói cho", đời này bà không thể sinh con trai, chỉ sinh được một cặp sinh đôi gái, con gái lớn gả ra ngoài, con gái thứ hiển nhiên ở nhà, sau này chứ, tìm một người con rể tới ở, nhưng là con rể cũng giống như là một đứa con trai, nhưng không phải là ruột thịt với Hoàng Thụ Lâm, được thì để cậu ta đập gạch ngói cho ông.
Thấy vợ mình cũng không hợp tác, ông vẫy vẫy túi thuốc: “Tùy bà!", mặc dù là hai chữ, nhưng trong lòng của Hà Đại Lệ cũng từ từ bình tĩnh lại, nói với Hoàng Trân Trân: “Con đến công hội gọi bà bác Ngô tới!", hôm nay không ly hôn cũng phải ly hôn, bà cũng hiểu, mặt mũi gì chứ! Chẳng là gì! Cũng không bằng mạng sống con gái nhà mình.
Hoàng Trân Trân thấy chị mình như vậy, cũng rất sợ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây