Đương nhiên, bọn họ không định làm việc tốt mà không lưu tên, lúc vợ của Phạm Quốc Lập nhìn thấy củ nhân sâm kia, cô ấy vỗ ngực bảo đảm: “Tôi nhất định sẽ gửi lời giúp các cậu, nếu lão phạm không đồng ý, tôi sẽ vặn rơi lỗ tai anh ấy." Đừng nhìn Phạm Quốc Lập uy phong ở cơ quan, anh ta bị vợ quản rất nghiêm. Anh ta xuất thân từ nông thôn, có thể đi tới ngày hôm nay, đều là nhờ có sự giúp đỡ của nhà vợ. Bây giờ mẹ vợ bị bệnh, bọn họ đón mẹ vợ về nhà chăm sóc. Bản thân Phạm Quốc Lập cũng là người trọng tình nghĩa, đối xử với mẹ vợ như mẹ ruột của mình.
Chỉ là sức khỏe của mẹ vợ không tốt, hôm nay có người đưa tặng củ nhân sâm, không khác gì đưa gối cho người ngủ gật.
Với người ở vị trí như bọn họ, muốn nhét một hai người vào cũng không vấn đề gì.
Mặt khác, sau khi thu xếp xong tất cả những việc cần sắp xếp, Cố Hoa Tử cầm sách trở về nhà. Tình huống của anh ấy lúc này thật sự ứng với câu bạn sẽ không biết đến khó khăn, trừ khi phải trải qua khó khăn đó.
Trong ba ngày này, Cố Hoa Tử cố liều mạng học thuộc lòng, ban đêm chỉ ngủ có hai tiếng, thời gian còn lại đều dành cho học thuộc lòng. Nhìn thấy ba mình mở mắt ra là đọc sách, nhắm mắt lại cũng lẩm nhẩm học thuộc, Bán Hạ cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây